Khi Đại Ca Khom Lưng Vì Gái Điếm

Hoàn thành
0.0
Your Rating
Tác giả
Lượt đọc
47.1K
KHI ĐẠI CA KHOM LƯNG VÌ GÁI ĐIẾMTác giả: Trường Tịch Thanh DạThể loại: Ngôn tình, hiện đại, ngược Duy biết rất rõ, một khi bản thân khuất phục rồi ngã xuống, tất thảy sẽ thuận theo chà đạp cô. Giống như người mở đường trong một khu rừng rậm, chỉ cần có người đi trước rẽ lối thì vô số người sẽ theo lối rẽ ấy mà đi, dần dần trở thành đường mòn. Cô sẽ lại trở thành đường mòn cho người khác tùy ý giẫm đạp sao? Cuộc đời của Lý Ngọc Duy giống như cống rãnh tăm tối, bốc mùi. Từ nhỏ cô đã bị bạo lực gia đình, đến khi đi học lại bị bạo lực học đường. Cô lớn lên với sự dè bỉu, coi thường của mọi người, đón nhận những tiếng chửi rủa như thể đó là lẽ đương nhiên. Mệt mỏi rã rời sau những lần phản kháng, cuối cùng cô buông tay phó mặc bản thân cho số phận xoay vần. Thối rữa, mục nát, điên loạn... Thời khắc cô tưởng chừng mình sẽ lụi tàn theo ánh hoàng hôn đang mờ dần, có một bàn tay nắm lấy tay cô, đưa cô băng qua màn đêm đen kịt lạnh lẽo, hướng tới bình minh rực sáng. Người đó là Triệu Đông Nghiêm. Tình cảm Triệu Đông Nghiêm dành cho cô là kiểu mưa dầm thấm lâu. Hắn yêu cô một cách lặng lẽ, âm thầm đến mức khi hắn chợt nhận ra thì tình yêu ấy quá sâu đậm mất rồi. Trớ trêu thay, Lý Ngọc Duy chỉ coi Triệu Đông Nghiêm là người bạn đồng hành, cho nên Triệu Đông Nghiêm đành chôn chặt tình cảm của mình, vùi gốc rễ xuống sâu trong lòng đất, chỉ để lộ ra cành lá xanh ngắt phóng khoáng, hệt như không có chuyện gì. Hắn bảo vệ cô, khi thì dò dẫm theo từng bước chân của cô, lúc lại xăm xăm đi trước dọn dẹp chông gai trở ngại. Hắn kiên trì chờ, kiên trì đợi, nhưng tuổi thanh xuân thì không chờ đợi ai cả. Hắn cứ đứng mãi ở đấy chờ, thanh xuân đã bỏ xa hắn một quãng dài.***Tôi đợi em, hoa đã tàn rồiTháng năm chảy trôi như cánh hoa rơi.Cô gái tuổi xuân nở nụ cười trên môiNgờ đâu buông tay tôi về đất trời.
xem thêm
0 bình luận
Theo dõi